Nếu ai đó hỏi tôi thứ tiếng nào du dương nhất thế giới? Trong kiến thức hạn hẹn của mình, tôi sẽ trả lời là tiếng Pháp.
Người Việt Nam, cả một thế hệ, đã thấm đẫm vẻ đẹp của những bài hát Pháp, của Mưa trên biển vắng, của Tuyết rơi, của Lại gần hôn anh, của Donna, của Giàn thiên lý đã xa, của Bang Bang… Và ngay khi tôi đang viết những dòng này, là một list (danh sách) nhạc Pháp đang thổn thức qua cái loa già cỗi…
Hồi đại học, những buổi chiều 2 – 4 – 6 tôi đều đặn đến Idecaf, học thứ tiếng du dương đó. Khi bà cô già cất tiếng nói, mọi thứ trở nên đẹp đẽ, thanh tao như những viên pha lê chạm vào nhau. Tiếng Pháp, văn hóa Pháp thấm vào tôi đến độ nếu có điều kiện để ra nước ngoài du học, nơi đó sẽ là Pháp mà không phải là một nơi nào khác trên thế giới này. Tại sao ư? Có lẽ có những thứ thấm vào bạn một cách tự nhiên, nhất là những người yêu cái đẹp. Những con người lãng mạn trên thế giới này phải theo hướng Pháp mà đi, mà cụ thể là theo hướng Paris mà tới. Julia gọi là Pa-gis.
Vậy nên, chắc chắn, để bắt đầu cho một hành trình lãng mạn nhất thế giới thì nơi đó phải là Paris. Paris hoa lệ. Champ Elysee rực rỡ ánh đèn. Tháp Eiffel chớp tắt như cây thông Noel. Ẩm thực. Nhà hát… Tôi hăm hở đến vào buổi sáng một ngày mùa đông. Ngay khi ngồi trong nhà Julia, ở ngoại ô thành phố, vén tấm màn ra nhìn bên ngoài thì đã thấy những bông tuyết bay bay trong gió. Đó là những bông tuyết đầu tiên trong cuộc đời tôi, trắng tinh, phất phơ, nhẹ nhàng, lãng đãng… Đôi khi tôi nghĩ rằng, phải chi những giây phút đẹp đẽ trong cuộc đời sẽ dừng lại.
Paris của tôi đây rồi. Những hàng cây trụi lá. Tuyết rơi như phủ lên sân một làn phấn trắng. Nhà cửa im lìm ngủ trong buổi sáng căm căm này. Cô chú ba mẹ Julia vừa lái xe đi chùa ngày mồng một Tết. Dưới bếp, cô chú để sẵn bánh chưng vừa cắt ra. Mọi thứ cứ vừa vặn với suy nghĩ của tôi, như thể ai nhìn thấy tâm can tôi và sắp xếp lại như thế. Nhưng mà, Paris đâu chỉ có như thế!
Trên chuyến tàu từ Savigny le Temple đến Gare de Lyon để vào trung tâm thành phố, hai bên đường là những căn nhà màu trắng bên những khu rừng nho nhỏ trụi lá, tuyết rơi lả tả. Tôi thề là trong cuộc đời, chưa bao giờ tôi thấy cảnh tượng nào đẹp như vậy, mà trước giờ chỉ hoàn toàn thấy trong phim ảnh. Cái man mác buồn, lãng mạn cứ vây lấy tôi. Cho đến khi vào đến trung tâm thì tôi phải đối diện một vấn đề vô cùng nhạy cảm: Mọi thứ vô cùng đắt. Vé vào bảo tàng Louvre đắt. Vé tàu điện đắt. Vé tham quan tháp Eiffel đắt. Quần áo đắt. Thức ăn đắt. Cà phê cũng đắt. Tôi, một kẻ say mê Paris ngây ngất cũng phải giật mình nhìn lại mình.
Một anh chàng đi bụi rỗng túi chính hiệu. Sau khi đi một vòng những nơi được liệt vào danh sách cần-phải-tham-quan, tôi rút ra được một điều: Paris không dành cho những kẻ rỗng túi. Cũng may, Julia hay so sánh một đĩa cơm bụi ở Việt Nam bằng giá một trái chuối ở Paris. Nên tôi không sốc nhiều. Chỉ là nó vượt quá sự tưởng tượng của tôi, thế thôi.
Vậy một thanh niên lãng mạn nhưng trong túi không có tiền sẽ sống những ngày đẹp đẽ ở Paris thế nào đây? Buổi sáng, trong balô là cái máy ảnh, chiếc ipad, vài mẩu bánh mì con con, cái bánh ngọt, hai quả chuối, một chai nước, đôi găng tay, thêm cái áo lạnh và cái khăn choàng cổ.
Thi thoảng, mẹ của Julia kéo lại, nhét thêm quả táo vào ngăn ngoài balô, dặn dò vài điều rồi tôi đi bộ ra ga, mua cái vé ngày, tung tăng nhảy lên tàu, nhìn ngó, chụp ảnh, đọc sách, đeo tai nghe nghe nhạc Pháp, đếm những ga đi qua, tập nghe những tên tiếng Pháp, lấy iPad ra viết linh tinh, và đôi khi tự trào rằng mình đã vượt qua biết bao nhiêu thứ để đến được với nơi này, đôi khi cười một mình.
Khi hạnh phúc quá người ta có thể hoá điên, tôi nghĩ vậy. Rồi tôi bước lên khỏi Gare de Lyon có kiến trúc như một công trình sơn màu vàng, lên mặt đất còn ướt mùi mưa. Hướng nào cũng là Paris, hướng nào cũng sẽ đi một mình, hướng nào cũng là những bước chân khấp khởi.
Chắc chắn một điều, tôi đã có một Paris lạ lùng. Với cái túi rỗng, tôi đi bộ lang thang khắp mọi ngõ ngách của thành phố một cách không mệt mỏi. Không có địa điểm du lịch nào tôi không đến cả. Notre Dame, Eiffel, Louvre, Montmartre, Moulin Rouge, Pompidou…
Chỉ có Louvre thì xem như ai cũng phải đến, nên tôi cắn răng mua vé, còn những địa điểm khác miễn phí thì tôi vào, vé đắt quá thì tôi hẹn dịp khác. Với cái bản đồ trên tay, balô trên vai, tôi đi bộ trên phố, mỏi chân thì lên tàu điện ngầm, tự mình đi khắp thành phố. Khi quá lạnh hay cần wifi thì ghé cà phê Starbucks nào đó, ăn cái bánh ngọt và uống ly caramel machiatto nóng đến rạo rực. Rỗng túi lại có cái hay của nó, làm gì cũng đắn đo lắm, mà càng đắn đo lại càng nhớ lâu.
Vậy đấy, tôi có những ngày sống cùng Paris từ buổi sáng sớm khi những bông tuyết chưa tan hết đến những khi tối mịt mới chịu leo lên tàu đi về nhà. Những khi đi bộ dọc sông Siene, không hiểu mình đang vui hay đang buồn. Hay đi bộ trên đại lộ Champ Elysee hào nhoáng nhìn dòng người xếp hàng trước cửa hàng LV. Hay đi tàu điện qua quận 13 ăn tô phở nóng, dù xếp hàng ngoài trời lạnh thấu xương. Là mùi xác pháo của những ngày đầu năm Âm lịch phảng phất trong gió, những cửa hiệu người Việt người Hoa xen nhau, thi thoảng nghe tiếng đì đoàng của những âm thanh lâu lắm không còn nghe nữa. Hay tiếng cười khục khặc khi chạy qua khỏi đám da đen đứng trong những góc tường mỗi đêm khuya từ ga xe lửa về nhà.
Paris của tôi đơn giản và nhẹ nhàng như hơi thở thả ra những làn khói mỏng của mùa đông Châu Âu. Chắc chắn một điều, nếu túi đầy, thì tôi đã có một Paris khác. Nhưng nếu có một sự chọn lựa, thì lần đó tôi sẽ vẫn đến Paris với cái túi rỗng, để đó mãi mãi là những hành trình đầy những đắn đo, những trăn trở nhưng khát vọng thì không bao giờ mất…
Paris mãi mãi là những ký ức đẹp đẽ nhất của một thời tuổi trẻ. Đâu cần phải chuẩn bị thật nhiều để đến đó, chỉ cần trái tim còn biết lãng mạn và ấm nóng để bước qua mùa đông khắc nghiệt nhất, nhưng từ bên trong cái u buồn của mùa đông đã toát lên vẻ đẹp thê lương mê hồn bất kỳ ai. Sau này có thể tôi sẽ trở lại, đến quầy vé Moulin Rouge (nhà hát vũ kịch) rồi bước vào xem như những người khách du lịch khác. Nhưng chắc chắn không bao giờ quên cái dáng vẻ tần ngần suy nghĩ có nên bỏ mấy chục Euro cho một vở diễn hay không. Paris của những ngày tuổi trẻ. Ai rồi cũng phải già đi cả, chỉ có những ký ức là mãi mãi tươi trẻ về những ngày tươi đẹp. Những ngày lang thang mọi ngóc ngách Paris với cái túi rỗng…